Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Truyện Teen Sáng Tác] DÁM YÊU

[Truyện Teen Sáng Tác] DÁM YÊU Trang 5

. Do là ngày cuốn tuần nên quán khá đông khách, Thư ôm guitar hát trông rất phiêu. Cô ấy mặc áo phông, jean rách và mũ phớt trông rất nghệ sĩ. Tôi đứng nép một bên ở quầy phục vụ quan sát, nhìn đứa bạn mình đẹp lạ lùng, tôi bỗng chốc chẳng còn nhận ra Thư của tôi bình thường nữa.

Thư với tôi là bạn thân, tôi học theo tín chỉ nên các môn học thường phân chia khác nhau. Thực tế thì cả năm học tôi cũng chẳng còn nhớ rõ những thành viên trong lớp mình vì cũng chỉ gặp nhau buổi đầu năm, vài môn học như Triết ở giảng đường. Sau đó, ai ai cũng đua nhau đi đăng kí tín chỉ, kết quả là, thân ai người ấy lo và chẳng biết mình học chung lớp với ai nữa.

Tôi gặp Thư lần đầu tiên trong một lần cả hai đứa đang lơ ngơ trong phòng giáo vụ hỏi về việc xếp lịch. Cả tôi và Thư đăng kí trên mạng rồi nhưng đến ngày vẫn không thấy có tên trong danh sách, cái hệ thống đăng kí tín chỉ của trường tôi cứ đến những đợt như này là lại nghẽn mạng và gây ra bao nhiêu phiền toái như thế. Thậm chí, có đứa không may phải thức đêm thức hôm mấy ngày liền mới đăng kí môn học cho mình được. Còn chưa kể đến những sai sót khác, và ví dụ là tôi và Thư đứng ngáo ngơ ở phòng giáo vụ và giải trình hết cái này đến cái nọ. Sau một hồi bị các cô giáo vụ mắng mỏ về việc “sinh viên thời đại nào rồi mà còn không biết sử dụng máy tính để đăng kí thế” Tôi và Thư cũng im miệng chịu trận, mặc dù thừa biết là lỗi chẳng phải do mình, lỗi là do cái hệ thống của trường quá yếu kém mà thôi.

Chúng tôi tình cờ quen nhau như thế và những buổi học sau chẳng phải là do duyên số không mà tôi và Thư chung lớp. Hai đứa ngồi cạnh nhau cùng trao đổi và quen thêm My, đứa bạn thân thứ hai của tôi. Bộ ba chúng tôi bắt đầu kết tình bạn thân, đi đâu cũng có nhau và mỗi khi ba đứa có chuyện gì đều chia sẻ hết cho nhau. Thư là con gái Hà Nội chính gốc, còn My bố mẹ mua nhà cho cô ấy ở đây, tạm gọi là gái Hà Nội “nhảy dù” vậy.

Thư sở hữu quán café này như một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô ấy. Thư có khuôn mặt xinh xắn, trắng trẻo và vóc người dong dỏng. Thư thi trượt đại học Văn Hóa Nghệ Thuật hai lần, ba lần đi thử giọng Việt Nam idol đều chẳng lọt nổi vào vòng trong. Chẳng biết đó có phải số phận hay không nhưng tôi thấy giọng hát của Thư rất hay và truyền cảm, sau những lần thất bại cô ấy chẳng có đủ tự tin để đi thi lần thứ ba nữa. Vì thế quán café này như là một sân khấu cô ấy tự tạo lên cho riêng mình. Mới 20 tuổi mà có được một cơ ngơi như thế này chẳng nhiều người có thể làm được.

Tiếng khán giả vỗ tay kết thúc màn biểu diễn của Thư, cô ấy cúi chào khán giả. Tôi ra hiệu vẫy Thư, cô ấy dựng guitar và ra hiệu đã nhìn thấy tôi. Nhường sân khấu cho ca sĩ khác cô ấy đi về phía tôi.

- Đồ ranh !Thế mà tưởng không đến!

- Hi, hôm nay tao xin về sớm.

- ừa, My đang ngồi góc kia kìa. Ra ngồi cùng nó đi, nó hôm nay thấy dẫn một anh zai đẹp lắm nhé!

- Thôi, để nó ngồi cùng bạn đi, đứng đây xem rõ hơn. Tao với mày ra lại chả là phá đám quá sao.

Tôi và Thư đứng ở quầy thu ngân và phục vụ, Thư pha cho tôi một ly trà lipton dâu. Tôi vốn thích vị dâu nên tất tần tật mọi thứ từ ăn tới uống đều liên quan tới mùi vị này một cách kì lạ. Và khẩu vị này của tôi hai cô bạn cũng thuộc làu làu.

My ngồi bên cạnh một chàng trai có vẻ già dặn, tôi đoán đó là người đã đi làm, phong thái có vẻ rất …người lớn. Thư huých tay tôi lém lỉnh. “Đi ra bàn đó tí chơi!” Thư lại định bày trò đây mà.

- E hèm, đến quán của mình mà bạn chả thèm chào hỏi chủ quán một tiếng. Thư khoát tay nói ra vẻ hờn dỗi.

- Ôi, hai con ranh này, giật cả mình. My quay lại nhìn hai đứa tôi.

- Hai em ngồi đi. Anh chàng ngồi cạnh kéo ghế cho hai đứa.

- Khách đến quán có qui định là phải chào hỏi chủ quán trước sao? My bắt bẻ.

- Thì bạn bè người ta mới cần chào hỏi thôi. Nhỉ, Thư. Mà cho hỏi anh đẹp zai đang ngồi cạnh bạn đây là ai thế? Thư quay sang anh chàng kia cười tủm tỉm.

- À, Anh này là….

- Chào hai em, anh là Minh, rất vui được biết hai em. Minh, anh chàng ngồi cạnh My chưa kịp để cô nói Lâm đã nhanh nhảu trả lời.

Thư huých tay tôi rồi nháy mắt ra hiệu. Tôi khẽ cười và quan sát cử chỉ của người thanh niên đang ngồi cạnh My. Đúng là người đi làm nên có vẻ khá lịch sự chứ không phong cách vẫn còn sinh viên như lũ chúng tôi. My khẽ cười, bỗng dưng hôm nay tôi lại thấy đứa bạn của mình “bẽn lẽn” đến đáng sợ.

My là một tác giả có tiếng trong cộng đồng trẻ hiện nay, cô ấy đã có vài cuốn sách được xuất bản và gây được tiếng vang lớn trong dư luân. Nhưng đôi khi thành công quá sớm khiến cho con người ta dễ dàng cảm thấy tự phụ và chán nản. My cũng thế, sau khi những cuốn sách của cô ấy trở thành bestseller thì đáng lẽ ra người ta phải càng cố gắng để tiếp tục thì cô ấy lại chọn cách… mất hút. Tôi và Thư vẫn đang mong chờ là hai kẻ được đọc đầu tiên những tác phẩm của cô ấy, nhưng mỗi lần hỏi cô ấy viết đến đâu rồi thì My lại trả lời một cách lơ đãng “Chả đến đâu cả, tớ lười không muốn viết” Tôi và Thư ngán ngẩm, có lẽ là nghệ sỹ nên người ta phải làm việc theo hứng thú.

Có lẽ dạo này My dành thời gian cho việc yêu đương hơn là sự nghiệp của cô ấy. Điển hình là anh chàng tên Minh đang ngồi cạnh đây.

Tôi vẫn thường tự ti về bản thân khi đứng trước hai đứa bạn thân. Thư ít ra cũng có một cơ ngơi để vừa kinh doanh và để thỏa sức đam mê ca hát, còn My cũng là một tác giả trẻ có tiếng. Riêng tôi, có vẻ như là đứa kém cỏi và xuất thân thấp nhất. Ngay cả Nam cũng còn có ước mơ là đi du học, về phần tôi, tôi chẳng biết tôi đang ước ao hay khát khao điều gì cả. Cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa thể tìm được mối quan tâm nào. Tôi đã từng ước ao thoát khỏi căn nhà màu vàng, vùng núi tĩnh lặng Yên Lam để sống cuộc đời cho riêng tôi. Nhưng cho đến hiện tại, tôi vẫn chưa làm bất cứ điều gì để thực hiện được mong muốn đó.

Thư vẫn thường bảo tôi là nên yêu đi. Tuổi trẻ mà không yêu thì thật uổng phí. Tôi chỉ khẽ mỉm cười khi cô ấy có ý mai mối cho tôi một anh chàng nào đó quen biết. Tôi không từ chối, cũng chẳng nhiệt tình, vì tôi vẫn tin vào số phận, tôi không thích sự sắp đặt sẵn cho tình cảm. Hãy để mọi chuyện đến và diễn ra theo một cách tự nhiên nhất. Vốn dĩ tôi có định kiến với điều đó bởi hôn nhân của bố mẹ tôi là một bằng chứng sống động nhất. Tuy rằng sự sắp đặt của bố mẹ tôi và hiện tại sắp đặt hẹn hò của tôi khác nhau. Nhưng tôi chúa ghét hay từ “sắp đặt”. Bởi nếu như trái tim có thể dễ dàng lập trình như thế thì quả thực sẽ chẳng có ai đau khổ hay chết về tình yêu cả

CHƯƠNG 4: KẺ NGẠO MẠN


Cuối tháng lĩnh lương mà mặt tôi méo xệch, coi như đi làm cả tháng không công. Ngay cả dự định đổi điện thoại mới thế là cũng tiêu tùng, chắc sẽ vấn phải dùng cái điện thoại cục gạch này dài dài, thêm cả việc sẽ mua sắm cũng coi như đi tong nốt. Tôi chán nản. Ngậm ngùi làm việc tiếp.

Lâm đem một đống bạn tóc xanh tóc đỏ đến nhà hàng ăn uống, nghe nói là tiệc tùng sinh nhật của một người nào đó. Đám thanh niên cũng thuộc dạng tiểu thư công tử như Lâm lũ lượt kéo đến, miệng lưỡi sặc mùi tiền, vẻ mặt thì khinh đời và dáng vẻ thì vênh váo chẳng coi ai ra gì. Tôi may mắn phục vụ ở dưới tầng 1 không phải chịu trách nhiệm phục vụ đám thanh niên đó, chứ nếu không chỉ cần đứng và nghe những lời từ miệng lưỡi kia tôi sẽ phát ói mất.

Cửa hàng đề biển đóng cửa sớm để phục vụ bữa tiệc. Tôi hí hửng khi được ra về sớm. Đang định thay đồ thì Ngọc kéo tay tôi ra năn nỉ.

- Cậu có thể giúp tớ phục vụ ở tầng 2 không? Tối nay tớ có việc không thể không làm được.

- ờ… ờ thì….

Tôi còn đang băn khoăn thậm chí còn chưa trả lời thì Ngọc đã dúi khay đựng và kẹp gắp lên tay tôi. Tôi tặc lưỡi và đi lên tầng 2, coi như làm một việc giúp Ngọc, biết đâu sau này tôi cũng có việc gì đó cần phải nhờ đến. Bữa tiệc có 3 bàn đông đủ cả nam lẫn nữ, tôi mang đồ ăn và đồ nướng ra để phục vụ. Chiếc bếp nướng giữa bàn được bật lên, tôi mặc kệ cũng chẳng buồn quan tâm xem họ đang nói chuyện gì. Đồ ăn tươi sống được đưa đến và tôi khẽ khàng cho từng thứ một vào để nướng. Tôi đã rất thành thục với những thao tác này.

- Đúng là nhà hàng của Lâm công tử có khác. Đồ ăn thì ngon mà… gái cũng… ngon. Một tên ngồi bên cạnh cười hô hố và nói với cả đám.

- Thử chưa mà biết ngon hay không ngon? Có tiếng cất lên hùa theo.

- Này Lâm, tý điều mấy em gái nhà hàng này đi tăng hai với chúng ta chứ! Thử luôn!

- Cậu cứ tự nhiên. Tôi nghe tiếng Lâm nói như kiểu ông chủ.

- Vậy được, tý nữa tớ chọn em này. Các cậu, chọn lấy một em đi. Tiếng của tên bên cạnh tôi đắc trí. Tôi phớt lờ vẫn tiếp tục công việc của mình mặc dù trong lòng đang sôi lên.

- Mấy tên tiểu tử này, giờ lại thích đổi món sao? Hàng ngon thì mấy chị em ở đây chẳng lẽ không đủ tiêu chuẩn sao? Nói như vậy có phải đang quá coi thường chúng tôi ở đây không?Có tiếng con gái chua ngoa cất lên.

- Âý, nào ai dám, Thu xinh đẹp, nào ai dám, bọn này đang đùa cho vui thôi. Có tên lên tiếng để xoa dịu.

Cả đám lại cười sằng sặc và chuyển sang đề tài khác. Tôi coi như kẻ bị câm điếc khi phải đứng phục vụ đám công tử tiểu thư nhà giàu này. Cuối bữa tiệc, vỏ chai bia, rượu vứt lỏng chỏng, thỉnh thoảng lại có bát đũa hoặc vỏ chai rơi xuống nền. Họ bắt đầu đứng dậy, loạng choạng vì say và kéo nhau ra xe để đi tiếp tăng hai. Tôi thở phào vì cuối cùng cũng thoát khỏi việc phải đứng bên cạnh những con người của tầng lớp khác xa tôi.

- Đi với anh, em gái! Bỗng có một cánh tay túm chặt tay tôi. Tên ở bàn tôi phục vụ bỗng chốc dở quẻ, mùi rượu nồng nặc của hắn phả vào mặt.

- Không… buông ra! Tôi hết sức quyết liệt.

- Đi đi. Tôi sẽ cho cô tiền.

Tôi nghe thấy lời nói quen thuộc cất lên phía sau mình. Lâm, cậu ta ngạo mạn khi nhìn thấy tôi đang đứng giằng co với tên say rượu kia. Cậu ta khoác tay ôm eo một cô nàng, khuôn mặt đỏ bừng, ánh mắt long sòng sọc.

“Đi đi. Tôi sẽ cho cô tiền!” Lời nói như chạm vào tột đỉnh lòng tự trọng của tôi. Tôi biết tôi đang ở vị trí nào, tôi cũng không phải thân phận của một cô bé lọ lem hay một kẻ nghèo kiết xác vô liêm sỉ đánh đổi mọi thứ vì tiền. Nghèo không phải là một cái tội. Cậu ta có tiền nhưng cậu ta không có quyền phán xét tôi.

- Anh tưởng anh có tiền mà coi thường người khác sao?

- Tôi chỉ nói là cô đi cùng, tôi sẽ trả tiền, Ok? Lâm vẫn vẻ mặt nhơn nhơn tự đắc.

- Nói cho anh biết, đừng tưởng có tiền mà hơn người khác. Tôi khinh, hiểu chưa?

Tôi điên tiết lên giật tay thật mạnh, gã say rượu chao đảo và ngã dúi dụi xuống đất. Lâm nổi đóa lên, ánh mắt bừng lên những tia lửa giận dữ. Không để cậu ta có thể phản ứng lại, tôi bỏ mũ xuống quay lưng đi ra khỏi nhà hàng, phía đằng sau, tôi không nhìn, nhưng cũng biết được những ánh mắt sắc lẹm đang nhìn về phía tôi một cách tức tối.

Tôi xin nghỉ việc ở nhà hàng vào ngày hôm sau. Lâm không có ở đó, tôi để đơn ở trên bàn làm việc. Xuống chào hỏi đám nhân viên để tạm biệt, bếp trưởng và đội phụ, ai cũng có vẻ tiếc nuối kh

Tiếp trang:
<<,1 ... 3,4,5
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:

pacman, rainbows, and roller s
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay