Disneyland 1972 Love the old s
Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Truyện Teen Sáng Tác] DÁM YÊU

[Truyện Teen Sáng Tác] DÁM YÊU Trang 2

h nhạy, biết ăn nói. Bà lấy lòng tôi và anh trai ban đầu bằng những thứ mà trẻ con đều yêu thích. Bà dành cho chúng tôi những lời lẽ ngọt ngào chỉ khi có bố tôi ở đó. Tôi nhận ra cái vỏ ngoài hờn hợt của bà bởi những gì mà trẻ con cảm nhận thường là thật nhất. Phía sau bố, mẹ kế và anh em chúng tôi là những bộ mặt thật được phơi bày.

Với hai anh em chúng tôi, bà ấy đối xử theo kiểu “trách nhiệm”. Có nghĩa là không yêu thương cũng không ghét bỏ, không đánh đập nhưng cũng chẳng tử tế. Hàng ngày, bà ấy có nhiệm vụ báo cáo lại mọi thứ liên quan đến chúng tôi. Vì bố tôi luôn là cả thế giới của bà ấy, nên mẹ kế của chúng tôi không thích bố con chúng tôi quá thân thiết, bởi nếu chúng tôi thân thiết bà ấy sẽ có cảm giác như người thừa. Khi chúng tôi có xảy ra chuyện gì hoặc mong muốn gì đều phải thông qua mẹ kế nói với bố. Mọi mâu thuẫn giữa mẹ kế và con chồng. Bố tôi sẽ là người đứng ra phân xử. Chỉ có điều, tôi vẫn không hề cam lòng. Tôi vẫn trách cứ vì sao ông thản nhiên không hề níu kéo mẹ tôi ở lại.



Việc giáo dục tôi hoàn toàn phụ thuộc vào mẹ kế. Tôi vẫn phải gọi là “mẹ” thay vì “dì” như những bà mẹ kế khác. Đơn giản vì bố tôi muốn thế, ông muốn quá khứ của ông đã từng có một người vợ bỏ đi không ai biết đến. Những giáo dục bài bản nhất cho một đứa con gái đều được truyền đạt tôi phải tuân theo nếu như không muốn nhừ đòn, tôi được học đi học lại những qui tắc, rồi cả những kĩ năng nữ công gia chánh mẹ kế cũng cố nhồi nhét vào bất luận tôi có thích hay không vì bố tôi ra chỉ thị cho bà phải làm vậy. Nếu không, ông sẽ sử dụng đến vũ lực.

Khi tuổi dạy thì tôi lớn phổng phao, cao hẳn lên và ra dáng thiếu nữ, họ cảm thấy lo lắng nên bắt tôi học tối ngày và đưa đón đúng giờ. Sau bao nhiêu nỗ lực của bố tôi và mẹ kế, tôi cũng trở thành đứa con ngoan trò giỏi Rồi cấp 3 trôi qua, vẫn là những tháng ngày như thế, điện thoại hay tụ tập bạn bè bố đều cấm tiệt. Tôi bước vào đại học với ngôi trường mà bao người mơ ước, bố mở ra cho tôi tương lai sáng lạn. Đôi khi tôi còn đặt ra một câu hỏi cực kì nực cười: học để làm gì? Tôi cũng chẳng biết học để làm gì nữa.

Việc giáo dục tôi trở thành một đứa con ngoan biến mẹ kế trở thành người có công đầu trong việc “đào tạo” vì thế bà ấy tin rằng bố tôi sẽ yêu bà ấy hơn. Có thể bà ấy vẫn đang ảo tưởng như vậy và ra vẻ dọa nạt tôi. Nhưng tôi cũng biết, có lần, tôi thấy bố thở dài khi nhìn tấm ảnh của mẹ trên bàn học của tôi.

Nghĩ lại tôi cảm thấy cũng thương mẹ kế một chút, bởi vì sau bao nhiêu năm bước chân về nhà bà ấy phải nuôi nấng hai đứa con không phải con mình, giáo dục chúng mà không được đánh mắng, sao cho chúng phải ngoan, nghe lời mà không mang tiếng là con chồng mẹ ghẻ. Nếu tôi đặt ở vị trí đó, chắc chắn, tôi sẽ bỏ đi bởi lẽ sống với bố tôi kèm theo những quy tắc của ông thực sự là một cực hình.

Ít ra, tôi cũng phải cảm ơn mẹ kế một phần, vì nhờ có bà, mà bố tôi đã có một gia đình thực sự như ông mong muốn.

Sau nhiều năm dược dạy dỗ bởi roi vọt, vẻ ngoài ngoan hiền được ngụy trang giấu đi bản chất là đứa bướng bỉnh và liều lĩnh, khiến cho mọi người nhìn vào tôi với vẻ chuẩn mực. Tôi là đứa con gái ngoan, nấu nướng chợ búa, may vá, đan lát đều thành thạo cả. Học lực ở trường của tôi nhờ bố tôi kèm cặp mà chưa bao giờ đứng dưới top 3. Thêm cả việc tôi đỗ vào một ngôi trường danh giá top đầu cũng khiến cho bố vui mừng quá đỗi khi sinh ra được đứa con gái tài năng đến thế. Nhưng không ai quan tâm đến cảm xúc thật của tôi. Tôi chúa ghét nấu nướng, nhưng vẫn răm rắp làm theo đơn giản đó là việc phải làm, tôi cũng chúa ghét việc phải tỏ ra một hình mẫu lí tưởng cho đám con nít anh em họ hàng nhìn vào. Tôi cũng phải “noi gương” anh trai và nghe lời anh ấy nói như mệnh lệnh. Tôi cũng ghét mẹ kế với cái cách đối xử giả tạo yêu thương.

Tôi học được tất cả những điều “giả tạo” ấy từ chính giá đình tôi, tôi thản nhiên cam chịu, thản nhiên chấp nhận và cũng thản nhiên đấu tranh. Tôi lầm lũi và cố tình né tránh va chạm để có được sự yên ổn tạm thời. Và đôi khi, trong những tháng ngày tuổi 20, tôi tin rằng, tôi đang sống cho người khác chứ không phải sống cho mình.

Tôi đã sống những tháng ngày như thế, với nỗi đau sâu kín, với khát khao một gia đình thực sự.

Tôi đã sống những tháng ngày như thế, với những yêu thương không trọn vẹn, và những vết thương dường như còn âm ỉ được ngụy tạo bằng vỏ bọc đẹp đẽ bên ngoài.

Tôi đã ước, có một ngày, sẽ không còn có bố tôi, những quy tắc của ông, những trận đòn, cũng không có mẹ kế, không có những lời dọa nạt của bà. Tôi sẽ sống cuộc đời của riêng tôi mà không hề sợ hãi bất cứ ai cũng không phải giữ thể diện cho ai. Tôi sẽ có thể sống cuộc đời của mình và tôi sẽ đi tìm mẹ.

Tôi đã ước, có một phép lạ là câu chuyện tình còn dang dở của mẹ tôi sẽ không phải chìm ngập trong nước mắt, dù có thể không xuất hiện trên đời này tôi cũng sẽ cam lòng.



Chương 2: Quay lưng với cô đơn


Tôi vẫn nhớ như in ngày tôi thoát khỏi căn nhà màu vàng với giàn hoa thiên lý trước hiên là ngày tôi nhập học đại học. Tôi vui sướng tột đỉnh bởi ngày này tôi đã phải chờ đợi quá lâu nhưng vùng núi Yên Lam với con sông oằn mình ôm lấy núi quá đỗi thân thuộc với tôi nay bỗng khiến tôi tiếc nuối. Thì ra những cái gì gắn bó đã quá lâu sẽ mang nhiều tình cảm sâu đậm. Tôi nhìn khung cảnh này tự nhủ với lòng mình phải mạnh mẽ không khóc khi rời xa bởi nơi này. Tôi đã ước tôi có thể thoát khỏi đây, và giờ tôi đã toại nguyện.

Cuộc sống tù túng trong một căn nhà với ông bố có quá nhiều quy tắc, bà mẹ kế giả tạo, và một vỏ bọc ngôi nhà đầy tình thương nhưng thực chất rỗng tếch khiến cho tôi muốn rời đi ngay. Nhìn bóng dáng bố và mẹ kế dần dần nhỏ lại khi chiếc xe chạy xa dần, tôi quay đầu nhìn thẳng về phía trước rồi tự nhủ với lòng mình. Đây mới là cuộc đời của tôi, tôi sẽ sống mà không cần phải lo lắng hay sợ sệt điều gì nữa.

Tôi cũng có thể ôm những nỗi nhớ mẹ đem ra phơi bày chứ không phải giấu giếm vụng trộm nữa. Từ ngày tôi lớn lên, chỉ khi về nhà bà ngoại tôi mới được nhắc đến mẹ. Còn khi ở nhà, dường như mẹ là một người chưa từng tồn tại cũng như chưa từng sinh ra tôi.

Mất một năm để quen với nhịp độ sống ở thành phố cũng như quen biết môi trường đại học và bạn bè. Vào mùa hè năm thứ hai đại học tôi quyết định đi làm thêm. Bố và mẹ kế hàng tháng vẫn gửi tiền chu cấp sinh hoạt cho tôi đầy đủ, mẹ kế vẫn thường xuyên điện ra thăm hỏi như một “trách nhiệm” cao cả để tỏ rõ cho bố tôi biết bà là người mẹ kế tốt rất quan tâm đến con chồng.

Tôi ít khi về nhà. Kỳ nghỉ hè, tôi viện cớ đi làm thêm để có thể không phải về nhà. “Nhà” với tôi không phải là căn nhà như bao người khác, nhà của tôi đúng nghĩa là một ngôi nhà, ở đó không có tổ ấm, cũng chẳng hề có tình thương. Hoàn toàn, ở đó chỉ có sự giả tạo.

Anh trai tôi cũng sống ở thành phố này nhưng sống cùng vợ và con nhỏ nên tôi lựa chọn ở nhà thuê. Tôi không thích vợ của anh trai tôi, người mà tôi phải gọi là chị dâu. Tôi cũng ít khi nói chuyện với anh trai kể từ khi lớn lên, anh cũng là người ít nói và nghiêm khắc. Tôi có cảm giác mình rất đơn độc.

Một mình, đó là cảm giác của tôi khi sống ở thành phố, thực ra chẳng phải riêng nơi đây tôi mới có cảm giác này, tôi vẫn cô đơn ngay trong chính ngôi nhà của mình. Dù sợ hãi thế nào đi chăng nữa thì cũng vẫn phải thích nghi thôi, người ta sống được vậy thì sao tôi lại không chứ. Tôi đã nghĩ như vậy.

Bố tôi bắt buộc phải quen với việc tôi ra ngoài giao lưu bạn bè, đi làm, giờ họ chẳng còn cấm đoán nữa. Hơn hết, tôi cũng đã lớn và họ cũng chẳng ở gần để có thể quản tôi như hồi còn ở nhà. Giờ tôi có cảm giác họ muốn tôi làm gì thì làm. Tôi đi làm thêm họ cũng không hề cấm đoán, thậm chí còn động viên.

Tôi có ngoại hình cũng khá cao ráo, khuôn mặt cũng dạng ưa nhìn nên việc được tuyển dụng tôi có khá nhiều lợi thế, tôi hòan tòan tự tin với những tiêu chuẩn đều rất phù hợp. Tôi được nhận vào làm và đi làm ngay sau hôm tuyển dụng. Đó là một nhà hàng nhỏ nằm trong một chuỗi hệ thống lớn. Người quản lý của tôi khá trẻ. Và tôi chẳng ưa gì cậu ta, Lâm, quản lý nhà hàng này. Đó là một anh chàng cao ngạo và khó gần. Cậu ta có vẻ là dân chơi hơn chứ không có khí chất của một người quản lý kinh doanh. Đầu thì nhuộm đỏ, người lúc nào cũng thơm nức mùi nước hoa đắt tiền, quần áo toàn là đồ hiệu nghe nói chỉ mặc nếu mua từ nước ngoài về. Vì là con trai độc nhất nên rất được bố mẹ chiều chuộng. Tôi vẫn thường nhìn thấy cậu ta dẫn mấy cô nàng son phấn lòe loẹt đi vào ngang nhiên và cười đùa trông rất tức mắt. Lâm cùng tuổi với tôi, 19 tuổi, nghe nói cậu ta bỏ đã tự động bỏ học bên Mỹ về. Đây là một kẻ phá gia chi tử bố mẹ giao phó cho chuỗi cửa hàng để tạo công an việc làm và quản lý cậu ta luôn thể.

Câu ta tên đầy đủ là Đinh Bảo Lâm. Nhìn vẻ ngoài cao khoảng 1m75, khuôn mặt chữ điền, mũi cao, lông màu rậm, nước da ngăm đen nhưng toát lên vẻ nam tính. Đôi mắt màu đen toát lên vẻ lanh lẹ. Cậu ta ít khi cười và luôn tỏ vẻ khó chịu với tất cả mọi người. Dường như tất cả đám nhân viên ở đây chẳng có ai đáng để cậu ta nhìn bằng nửa con mắt. Đám nhân viên dường như cứ lúc nào có sự xuất hiện của Lâm là chẳng dám hó háy gì, dù chẳng có khách cũng không dám ngồi yên một chỗ. Tôi chẳng thích gì cách quản lý như thế, dù là nhân viên có sợ hãi đi chăng nữa nhưng hoàn toàn cậu ta có thể cười cơ mà, chỉ là cười thôi, có…mất gì đâu.

Thực ra, chuỗi nhà hàng này cũng chẳng có gì to tát cả, và điều hiển nhiên là nhân viên được bỏ tiền ra thuê về thì là người chủ thì cần phải vắt kiệt sức lực của họ, nhưng nói thật, tôi ghét cái cách làm việc quá độc đoán thiếu tình người. Đôi khi nhân viên của mình rõ ràng là đúng, khách sai lè lè nhưng khách hàng sẽ luôn đúng và nhân viên luôn là những kẻ sai. Những bài học trong giáo dục nhà trường đôi khi chẳng đúng tý nào cả. Hiển nhiên giờ là sai có thể vẫn thành đúng và đúng vẫn có thể vẫn thành sai như bình thường. Cậu ra cũng ra vẻ là “ông chủ” và là người có tiền nên luôn khinh khỉnh chẳng coi đám nhân viên ra gì hết. Chốc chốc lại dọa đuổi, dọa trừ lương và nhiều khi rất hách dịch và yêu sách, vì thế, ấn tượng của tôi về cậu ta cũng chẳng mấy tốt đẹp.

Mấy đứa con gái nhân viên làm việc cùng với tôi tỏ ra thích thú khi nhắc đến Lâm, thậm chí còn lấy cậu ta làm hình tượng này hình tượng nọ. Còn tôi, thật đáng tiếc khi tôi chẳng mấy ấn tượng với những kẻ dám mác công tử nhất là một công tử ăn chơi trác táng. Tôi lại càng không ưa gì mất cô nàng vẫn thường hay lui tới đây và cô nào cũng nghĩ rằng mình sắp bà bà chủ ở nhà hàng này vì có mối quan hệ tình cảm với Lâm.

Đối với những đứa con gái “tỉnh lẻ” như tôi, nói thật khi bước chân xuống thành phố tôi đã từng nghĩ đó là… thiên đường. Không, giờ tôi đã thấu hiểu, ở thiên đường vẫn có địa ngục. Cuộc sống bon chen, tình người lạnh nhạt, người ta cứ phải dẫm đạp lên nhau mà sống. Rồi phải dở ra bao nhiêu thứ “mánh khóe”.

Mánh khóe đơn giản nhất mà tôi vẫn nghe được đó là: vợt lấy được một chàng trai thành phố để khỏi phải lo nhà lo cửa, hoặc ít ra cũng phải vợt lấy được một anh chàng mà bố mẹ anh ta có tiền. Biết bao nhiêu đ

Tiếp trang:
<<,1,234,Cuối,>>
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay