nh không ăn thêm, ăn đêm, chỉ ăn các bữa chính.
Anh không hay nói chuyện, có thói quen im lặng, thế nên phần lớn thời gian, cô không ồn ào bên tai anh, nếu không thực sự cần thiết, bọn họ rất ít nói chuyện với nhau.
Nếu nói họ có tính cách giống nhau, nhưng khi cô ở cùng cô gái ở cửa hàng thì lại vui vẻ cười nói không ngừng... Như vậy, phải chăng cô phối hợp với anh?
Cô gái ở cửa hàng cười nói, anh quả là trong họa có phúc, khổ tận cam lai, khi làm việc còn có người đẹp làm bạn, chăm sóc chu đáo...
Chu đáo? Thật sao? Anh không chắc chắn lắm, nhưng cô có vẻ như vậy, còn rất hiểu anh. Là vì cô có khả năng quan sát hơn người? Hay là tại anh quá dễ hiểu?Bên người có thêm một cô gái như vậy, dù anh đã quen một mình thì cũng không thể có phản cảm.
"...Cáp đã được kết nối, sau đó làm gì?", chờ anh nói bước tiếp theo lại phát hiện chuyện xưa nay chưa từng có – anh ngẩn người khi làm việc.
"Ngày nào cô cũng đến đây, không có những việc khác sao?", anh đột nhiên hỏi.
Lạc Thải Lăng hơi bất ngờ. Người hiếm khi mở miệng, hôm nay tự nhiên lại có tâm trạng nói chuyện phiếm, "Vậy phải xem anh muốn hỏi việc gì"
"Hẹn hò", đừng nói không có người muốn hẹn hò với cô, anh sẽ không tin
Dạo này, thỉnh thoảng có vài khách hàng hay hỏi: "Cô gái kia là nhân viên mới của cửa hàng sao?"
Liên tục bị hỏi thăm về chuyện của cô, anh mới ý thức được vẻ đẹp rực rỡ đến chói mắt của cô. Cô có bạn trai chưa thì không biết, nhưng xung quanh tuyệt đối không thiếu người theo đuổi.
"Anh muốn hẹn với tôi à?", cô trêu ghẹo. Khó khăn lắm anh ta mới mở miệng, không thể không trêu chọc một phen.
"Tay của tôi đã đỡ hơn rất nhiều, cô không cần phải trì hoãn chuyện tình của mình", hoàn toàn không để ý đến lời bông đùa của cô, anh thẳng thắn nói.
Vẫn không đáng yêu như vậy.
"Quả nhiên là làm việc nhiều với máy móc, linh kiện quá lâu, ngay cả cảm xúc cũng cứng rắn...", cô thì thào tự nói, giả vờ như không hiểu điều anh muốn ám chỉ.
"Cô Lạc..."
Chậc, mọi người hãy nghe đi, anh ta gọi "Cô Lạc" nha. Ba tuần rồi, hầu như mỗi ngày đều gặp mặt, không thân đi nữa cũng phải nhảy qua giai đoạn gọi "cô" rồi chứ. Chị Vương đang ăn bánh bao ở phía trước còn gọi là "Tiểu Lăng" nữa là.
"Được rồi được rồi, qua một tuần nữa, chỉ cần bác sĩ bảo tay anh có thể tự làm việc thì sẽ không thấy tôi xuất hiện làm phiền anh nữa"
Anh liếc nhìn cô, định mở miệng, nhưng không nói gì, nhẹ nhàng bỏ lại một câu "Cảm ơn", liền xoay người đi mất.
Cảm ơn? Bởi vì cô nói sẽ không xuất hiện làm phiền anh nữa?
Con người này, thực sự, không hề đáng yêu.
———-
"Chị Vương, chị đến phân xử xem, có phải anh ta rất không biết tốt xấu?"
"Ừ, có một chút"
"Có phải là rất không ra gì?"
"Rất không ra gì"
"Sớm biết vậy em nên để anh ta tự sinh tự diệt cho rồi, phải không?"
"Ừ, nên làm vậy...Cậu ta quả thực là không biết điều"
"Vậy em...", dõng dạc tuyên bố đến một nửa, nhân vật nam chính đang bị phê phán te tua từ bên trong đi ra, thản nhiên nhìn các cô một cái, Lạc Thải Lăng lập tức im miệng.
"Anh đi ra đây làm gì?". Cô hung hăng hỏi, đã quên thật ra đây là địa bàn của anh.
"Điện thoại của cô cứ reo mãi". Anh chìa tay đưa cho cô, vẫn giữ nguyên biểu hiện không cảm xúc như người chết.
Cô trừng mắt giật lấy, nhận điện, dường như trở thành một con người khác, có khí chất, có lịch sự, lại tao nhã, quý phái. "Alo, Phi Vân à? Dạ... Có, em nhận được rồi. Xin lỗi anh, gần đây em rất bận... Không được đâu, tối nay em có việc rồi, để hôm khác được không? Hôm khác em sẽ mời anh đi xem phim...", liếc nhìn người con trai đang đứng như cục đá trước mặt, cô đi vào bên trong, giọng nói vẫn hết sức thanh nhã: "Được, không có vấn đề gì, chỉ sợ đến lúc đó anh lại giành trả tiền với em, lần nào cũng như vậy..."
Đợi cô biến mất sau cánh cửa, cô gái ở cửa hàng mới bĩu môi cười khẽ: "Quan Nghị, anh thật là có bản lĩnh, làm cho cô ấy tức giận rồi"
Quan Nghị lấy làm lạ: "Tôi?"
"Không phải sao? Chẳng lẽ anh không biết mình đã nói sai cái gì?", nhìn vẻ mặt của anh ta, xem ra vẫn chưa nhận thức được tình hình.
Anh có nói gì sai sao? Có vẻ như kể từ khi nói câu "Cảm ơn" với cô thì cô bực bội đến giờ. Chẳng lẽ anh không nên nói lời cảm tạ?Tuy rằng đó là do cô tự chịu trách nhiệm, nhưng quả thật những ngày vừa qua cô đã giúp anh giảm bớt không ít gánh nặng, chẳng phải nói lời cảm ơn là phép lịch sự cơ bản? Vậy rốt cuộc cô tức giận cái gì? Tức giận vì anh quá khách sáo?
Đúng là cô gái kì lạ.
Đưa hóa đơn sửa chữa cho cô gái kia, nói đại khái tình trạng của mấy chiếc máy tính, anh nhặt áo khoác lên.
"Chờ một chút đã", Lạc Thải Lăng cầm túi xách và chìa khóa xe, nhanh chóng chạy theo.
"Mặc anh ta tự sinh tự diệt đi?", lời nói còn văng vẳng bên tai, cô gái kia trêu đùa.
"Ngày mai thì kệ, ngày mai sẽ mặc kệ"
Quan Nghị dừng bước, nhìn cô bằng ánh mắt kỳ lạ.
"Làm gì vậy? Sao còn không đi?", hôm nay là ngày đến khám lại.
"Tôi có thể tự đi", không phải cô ấy có việc sao? Anh nhớ rõ cô vừa nói trong điện thoại như vậy.
"Anh, anh...", ngoại trừ việc từ chối, ngăn cản thì anh ta không biết nói lời gì khác nữa sao?
Thù mới thù cũ, cô không muốn nói với anh ta thêm một lời nào nữa.
Sau khi gặp anh, không chỉ một lần cô cảm thấy thì ra mình thật chướng mắt, khiến người ta ghét bỏ như vậy!
NỢ EM MỘT HẠNH PHÚC - CHƯƠNG 03
Nếu không thực sự cần thiết thì cô tuyệt đối không dễ dàng mở miệng nói chuyện với anh ta. Khác với sự im lặng khi phối hợp với tính cách thích yên tĩnh của anh lúc trước, giống như là đang giận dỗi ... một người đần độn hơn nữa cũng có thể nhận ra điều này.
Đã được một tuần rồi phải không nhỉ? Ngày hôm qua đi khám lại, bác sĩ nói tình trạng phục hồi của anh rất tốt, cơ bản có thể tự làm mọi việc, tuy nhiên cần lưu ý không mang vật nặng, tránh cho tay trái chịu áp lực lớn.
Đương nhiên cũng không quên khen cô mấy câu, nói là cô biết cách chăm sóc. Một cô gái đức hạnh như thế, nếu không lấy về làm vợ quả thật là uổng phí ...
Mỗi lần nghe thấy những câu nói như vậy, mặc cô dù đã mệt đến tê người, vẫn có thể thoải mái hùa theo: "Vâng vâng vâng, nếu ngày nào đó tảng đá có hình người này thông suốt, nhất định sẽ mời bác uống rượu mừng."
"Thật sao? Vậy bác đây nên mừng bao nhiêu tiền?"
"Nói đến tiền mừng thì làm tổn thương tình cảm quá, cháu còn phải trả lễ làm bà mối cho bác đây!"
"Vậy bác chữa lại lời nói lúc đầu, cậu nhóc này bị thương rất nghiêm trọng, nặng đến nỗi phải có người chăm sóc 24/24, chưa nảy sinh tình cảm thì vết thương chưa lành được."
"... Quá muộn rồi, bác vừa nói là một tuần, cháu đã nghe rõ!"
"Vậy cháu nên hỏi cậu nhóc họ Quan này xem cậu ta có muốn cưới cháu hay không?"
"Hừ hừ, dội nước lạnh lâu quá sẽ bị cảm, cháu đâu phải không thức thời như thế."
Đằng trước nói đủ thứ chuyện, cái tên đang ngồi cho y tá bôi thuốc vẫn duy trì một nét mặt không thay đổi, chỉ khi nghe đến ba chữ "dội nước lạnh" thì lông mày thoáng giật nhẹ, liếc cô một cái.
"Mỹ nhân xinh đẹp như cháu cặp với cậu ta mà cậu ta còn không vừa lòng, không lẽ muốn tiên nữ trên trời sao?", bác sĩ thấy lạ liền bất bình thay cô, "Đừng lo Tiểu Lăng, phòng khám của chúng tôi có mấy thanh niên tài năng tuấn tú, tiền đồ rộng mở, để bác giới thiệu cho cháu, cho thằng nhóc kia phải hối tiếc mà đi treo cổ."
Thực không hiểu nổi ai mới là bệnh nhân, cô còn quen với bác sĩ hơn anh. Vừa mới đây đã tiến triển đến giai đoạn "bác thế này", "Tiểu Lăng thế kia". Ngược lại, anh dường như thất bại khủng khiếp.
Vẫn như lúc trước, anh trầm mặc không nói, tùy bọn họ không coi ai ra gì mà "nói chuyện", thật ra là đang... nói xấu anh.
Như thường lệ, sau khi đi khám với anh, về đến nhà đã là 10 giờ đêm.
Tắm rửa xong, cô mở ngăn kéo bàn theo thói quen, tìm bản ghi chép đã ngả màu.
Nó đã trở thành một phần trong cuộc sống của cô, ngày nào mà không đọc một đoạn là cảm thấy thiếu thiếu, không thể ngủ được, cho dù một tháng nay, cô đã thuộc làu làu nội dung.
Không thể giải thích được nguyên nhân, cô đọc văn bản, đến đọc tâm tình, thậm chí sâu hơn, có thể cảm nhận được cảm xúc sâu sắc nhất của một chàng trai. Từng chút một, chút một, ngày qua ngày, càng bị hấp dẫn.
Mới đầu là bị tình cảm sâu đậm của anh ta làm cho cảm động, rồi sau đó, những bi thương trong tình cảm ấy đã tác động đến cảm xúc của cô, cuối cùng là tự nhiên đau lòng, thấy không đáng cho anh ta, tức giận vì sao cô gái kia lại không nhận ra tấm chân tình của anh.
Cô từ tò mò đến khát vọng, hy vọng đến một ngày có thể gặp được người con trai này.
Cô rất muốn nói với anh, cô gái kia không biết mình may mắn thế nào, có thể được anh yêu thương là điều hạnh phúc nhất trên đời này, bởi vì cô hiểu, anh đã dùng tất cả bản thân mình để yêu trọn vẹn một người.
Lục cả ngăn kéo, không thấy bản ghi chép quen thuộc kia, cô tự hỏi phải chăng đã cất ở chỗ khác, nhưng tìm hết trong phòng đều không có, cô bắt đầu nóng nảy.
Phòng ngủ, phòng làm việc, phòng khách, khắp các tầng lầu đều đã tìm qua hết, thậm chí còn kinh động đến quản gia đang ngủ.
"Bản ghi chép như thế nào? Rất quan trọng sao?", thấy cô sốt ruột như vậy, quản gia cũng biết đây không phải là chuyện nhỏ.
Rất quan trọng sao? Cô ngẩn ra.
Quan trọng ở chỗ nào? Cô nói không nên lời. Nếu không quan trọng, cô cần gì phải vội vàng như vậy, tìm khắp mỗi ngóc ngách trong nhà cũng phải tìm được?
Khi cô nghe nói hôm nay không biết em trai cô đang xé cái gì gấp máy bay thì cô nhanh chóng chạy vào phòng Lạc Diệc Khải, nhìn thấy bản ghi chép ngả màu đã không còn nguyên vẹn, cơn tức giận không hiểu từ đâu bộc phát.
Trước đây chưa từng nổi nóng với em trai, kể cả khi nó nghịch ngợm làm hỏng máy tính của cô, làm hỏng báo cáo cô đã mất công chuẩn bị suốt 2 tuần, bất kể nó phá phách thế nào đi chăng nữa, thật sự chưa bao giờ khiến cô giận, nhưng lúc này đây cô thật sự đã phát hỏa!
"Không phải chị đã bảo em là không được động vào nó sao? Tại sao em không nghe lời? Em có thể một ngày không gây chuyện được không?"
Đứa em trai đang lơ mơ ngủ bị cô quát đến giật mình tỉnh giấc, sợ hãi nhìn cô.
Trên thực tế, cô cũng bị chính mình dọa đến.
Bình tĩnh lại, ngay cả cô cũng không thể tin vào phản ứng dữ dội vừa rồi của mình, cô thậm chí không biết bản thân lại để ý đến vậy.
Tâm trạng không tốt này vẫn duy trì đến ngày hôm sau, ngay cả cái người được mệnh danh là pho tượng có hình người không có cảm xúc kia cũng nhận ra áp lực từ cô.
"Dường như tâm trạng của Tiểu Lăng rất tệ, tốt nhất hôm nay anh đừng trêu vào cô ấy", cô gái ở cửa hàng cảnh báo anh.
Quan Nghị lấy làm lạ mà ngước mắt lên, anh thường chọc tức cô sao? Rõ ràng... anh đâu có làm gì đâu! Tại sao tất cả mọi người xung quanh đều cảm thấy như vậy?
"Cô ấy... làm sao vậy?", chưa kịp suy nghĩ, câu hỏi đã bật ra khỏi miệng.
"Anh cũng quan tâm đến cô ấy? Tôi cứ nghĩ rằng anh là một người không có lương tâm chứ!"
Tự chuốc lấy nhục. Phát hiện ra điều ấy, anh lại giữ im lặng.
Chị Vương nửa đùa nửa thật nói: "Chắc là "cái kia" đến rồi. Cậu biết không, trung bình mỗi tháng phụ nữ sẽ có một lần cảm xúc không ổn định"
Kì sinh lý? Ý là cái này sao?
Đi vào phòng bảo trì, thấy cô ôm bụng ngồi trong góc, trông cô thực sự không có tinh thần.
Trước kia, cô giống như ánh mặt trời nhiệt tình chiếu rọi, làm cho mọi thứ xung quanh dường như ấm
Tiếp trang: