Old school Easter eggs.
Góp Ý Kiến | Clip Truyện | Blog
Bạn đang truy cập vào KhoTruyenTeen.Xtgem.Com wapsite đọc truyện teen hay,tổng hợp tiểu thuyết hay và nhiều truyện hay khác...hãy lưu lại và giới thiệu cho bạn bè nhé!!!

• TỐP GAME CỰC HÓT

Game Mobile đẳng cấp cho dế yêu

Game Online / Game Offline / Ứng dụng
KhoTruyenTeen.Xtgem.Com
Truyện cực hay cho teen
Bạn đang ở:
Trang Chủ->

-> [Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH

[Tiểu Thuyết] MƠ VỀ PHÍA ANH Trang 34

hưng chưathích tới mức có thể vì tôi mà thay đổi những cuộc hẹn đã sắp xếp từ trước đó.Anh ấy thích tôi, thứ mà anh ấy thích chính là sự tiếp xúc về xác thịt, nhưnganh ấy không hề nói ra suy nghĩ của mình với tôi (Tại sao?). Lúc anh không bận,anh còn thích nghe tôi nói chuyện, cũng quan tâm đến tôi. Chúng tôi cũng có nhữngđiểm chung, ví dụ như: rượu vang, nói chuyện, âm nhạc, yêu cơ thể của đốiphương. Nhưng anh không có quá nhiều thứ cần đến tôi tìm hiểu, mà chỉ có tìm hiểutriệt để mới có thể làm rõ rốt cuộc chúng tôi có hợp nhau hay không. Ví dụ anhcó cách nhìn nhận như thế nào với sự bất đồng? Khi tôi tức giận hoặc buồn bực,anh ấy có chấp nhận tôi không? Nếu như cuộc sống của chúng tôi không được nhưý, anh ấy có chấp nhận cùng tôi vượt qua khó khăn hay không? Ngoài việc làmtình, chúng tôi vẫn còn những hoạt động giải trí nào khác? Anh ấy có thể giốngnhư tôi kì vọng, có thể mở rộng cánh cửa tâm hồn của mình cho tôi không? Anh ấysẽ trở thành một người không thể rời xa tôi được không?
The last time he was with anyone was six years ago, he’slong used to be on his own. (Đã sáu năm rồi anh ấy không có quan hệ yêu đương vớingười khác, anh ấy đã quen với cuộc sống độc thân.)
Đồng hồ báo thức bị hỏng. Gọi điện cho anh, bảo anh ngày maiđánh thức tôi dậy lúc 6 giờ 45 phút.
Anh đồng ý ngay, nhưng không gọi, làm tôi dậy muộn, đi làmmuộn.
Nói mà không làm. Chẳng hề quan tâm
Tôi: Chẳng phải anh đã đồng ý sẽ gọi điện đánh thức em sao?
Anh: Ấy, anh quên mất. Tối qua bận quá!
Tôi: Bận đến mức nào mà quên cả chuyện đã nhận lời thế? Thậthết chịu nổi!
Anh (cứ lo lắng là lại nói giọng địa phương, lại còn hơi lắpnữa): Không chịu nổi thì đừng... đừng chịu nữa!
Tôi: Không chịu thì thôi! (Đạp cửa lao ra, tức tối đóng sầmcửa lại, tưởng tượng ra cái điệu bộ tức giận đến không nói ra lời của anh. Mừngthầm trong bụng).
Xin lỗi, đã khiến cho mọi người hiểu nhầm rồi. Trên đây làđoạn hội thoại do tôi tự tưởng tượng ra chứ không phải là sự thực. Tôi đâu cóghê gớm đến thế? Tôi đâu dám hung hăng với anh ấy như vậy? Lúc nào tôi cũng chỉbiết đứng ở bên cạnh anh. Tôi là luật sư biện hộ tốt nhất của anh, cho dù là mộtchuyện vô lí đến mức nào tôi cũng có thể tìm ra cho anh một lí do chính đáng.
Lần này cũng nhất định phải tìm ra cho anh một lí do chínhđáng. Ví dụ như rất có thể tôi đã khóa điện thoại nên anh ấy không gọi được.
Kiểm tra thật nhanh! Quả nhiên, điện thoại khóa rồi!
Chưa bao giờ vui mừng vì đã khóa điện thoại như vậy, hôm naylà lần đầu tiên đấy! Anh ấy đã gọi điện, còn để lại lời nhắn nữa.
Anh (giọng nói ngái ngủ): A lô, dậy chưa em? Anh gọi cho emrồi, sao không có ai nghe thế?
Cảm giác được quan tâm, được chăm sóc, thật tuyệt vời!
Đáng tiếc là quá ít ỏi!
Cuối tuần. Cảm giác rất tồi tâm trạng rất bức bối. Mỗi khoảnhkhắc đều nhớ đến anh ấy. Lúc không nhớ anh lại nhớ đến Thái cực quyền. Nhớ Tháicực quyền chính là nhớ đến anh. Nhớ đến Thái cực quyền của anh. Nhớ đến anh củaThái cực quyền.
Nhưng anh lại nỡ để tôi phải chịu đựng nỗi nhớ anh giày vòsuốt cả tuần liền mà vẫn không chịu hẹn gặp tôi, ngay cả một cú điện thoại cũngkhông có.
Chủ nhật. Từ mười giờ sáng tới mười giờ tối, gọi bốn, năm lầncho anh chỉ mong được gặp mặt, nói chuyện với anh một lúc.
Cuối cùng thì anh cũng đồng ý, nhưng giọng nói có vẻ rất miễncưỡng, cứ như thể gặp phải một tên lừa đảo đến tiếp thị thuốc giả, mở cửa ra chỉlà để nói vài câu đuổi hắn ta đi mà thôi.
Tôi không phải là nhân viên tiếp thị thuốc giả, tôi đến đểnói chuyện với anh. Nói chuyện, hiểu không hả? Đó là một chuyện vô cùng nghiêmtúc. "Em muốn nói chuyện với anh", điều đó có nghĩa là anh bắt buộc phải nóichuyện với em. Nếu như không nói chuyện, hậu quả tự anh gánh chịu.
Vừa bước vào cửa, đối diện là một "lão già". Lùn. Đầu hói.
Tôi thật sự có thể để cho anh ta là bạn trai của mình haysao?
Khẩu hiệu của chúng tôi là gì? Đàn ông, hãy ném vẻ bề ngoàisang một bên!
Ném vẻ bề ngoài sang một bên rồi, chỉ còn lại anh. Cùng đếnngồi xuống bên bàn.
Anh: Nói đi. Em muốn nói chuyện gì?
Tôi (Giọng điệu này là ý gì? Coi người ta là nhân viên tiếpthị thuốc giả thật đấy à?): Có gì mà nói chứ?
Anh (Tức giận): Không có gì nói thì đừng nói! (Châm một điếuthuốc, mắt nheo nheo lại, rít một hơi thật dài rối nhả khói
Tôi (khói thuốc lan tỏa trong không khí, khiến cho tôi có cảmgiác như đang nằm mơ. Không mấy chân thực).
Anh: We have a problem. (Giữa chúng ta có một chút vấn đề...)
Tôi: Em có cảm giác... ở bên cạnh anh... nghiện mất rồi!
Trời ơi, tôi đã khởi động cái công tắc nào thế nhỉ? Bài diễnthuyết của anh ấy bắt đầu rồi. Giống như một nhà triết học, dõng dạc tuyên bố,nhưng không giống như đang nói chuyện với tôi, cĩmg không giống như đang nóichuyện có liên quan đến chúng tôi.
Anh nói về một người đồng nghiệp và vị hôn thê của mình.
Anh nói bọn họ một người ở thành phố này, một người ở thànhphố khác.
Anh nói bọn họ như vậy là hẹn hò từ xa.
Anh nói anh cảm thấy như vậy rất tốt.
Anh nói cho dù là chuyện gì cũng không thể gượng ép.
Anh nói hãy để cho tất cả thuận theo lẽ tự nhiên.
Tôi: Nghe chẳng hiểu gì cả. Anh có thể nói cụ thể hơn mộtchút không?
Anh: Nghe mà không hiểu chứng tỏ nhận thức kém.
Nhận thức?
Tôi cứ như đang nghe chuyện trên mây trên gió.
Tôi chẳng có chút hứng thú
Tôi biết anh đang bận, nhưng mà tôi nhớ anh, nhớ đến chết điđược, lúc nào cũng muốn gọi điện để gặp mặt anh.
Tôi nghĩ dường như chẳng có cách giải quyết nào tốt cả, chỉcó thể ở bên nhau. Chỉ cần ở bên nhau, tất cả sẽ êm đẹp.
Tôi (Định nói lại thôi. Anh vẫn cứ nhìn tôi, ánh mắt nhưthiêu đốt, dường như nếu như tôi không nói sẽ phán tôi tội chết): Em khôngthích intercourse (đời sống tình dục). (Ý của tôi là tôi không thích chỉ toànlàm tình mà không giao lưu gì với nhau. Anh có nhận thức cao, vậy một chút suynghĩ nhỏ của tôi anh có hiểu không nhỉ?)
Anh (ngại ngùng, phẫn nộ): Let’s be the best friend. Let’sstop everything physical, including kissing! (Chúng ta hãy làm bạn tốt của nhauđi, chấm dứt tất cả những tiếp xúc về xác thịt, bao gồm cả những cái hôn...)
Tôi: Hả? Anh...
Anh: Em đi đi! Đi luôn bây gìờ!
Tôi: Em...
Không chấp nhận nói thêm điều gì, bắt buộc phải thi hành mệnhlệnh ngay. "Đao phủ" đẩy tôi ra ngoài cửa, động tác rất nhẹ, nhưng rất dứtkhoát. Tôi như đã chết rồi, để mặc cho anh ấy đẩy ra, không biết phản kháng thếnào. Anh cứ đẩy tôi ra đến tận ngoài cửa. Tôi lật đật mở khóa, ngồi vào trongxe. Anh đi vào trong nhà.
Bên ngoài trời lất phất mưa. Tồi cứ ngồi im như vậy trongxe, không suy nghĩ, không biết bước tiếp theo phải làm cái gì.
Mưa lất phất bám lên cửa kính ô tô, vô cùng gợi cảm. Nếu nhưlàm tình trong xe, dưới bầu trời lất phất mưa rơi thế này...
Không biết bao lâu sau, anh dẫn con chó nhỏ đi ra, gõ vào cửakính xe. Tôi hạ cửa kính xe xuống, ngại ngùng nói: "Em không muốn đ
Anh nói: Vậy thì vào nhà đi!
Lại vào trong nhà.
Tôi im lặng quan sát. Khuôn mặt anh vô cùng nghiêm túc. Tôitrầm ngâm không nói. Anh nhìn tôi nghiêm nghị.
Anh vào văn phòng của mình làm việc. Tôi tìm thấy một cuốnsách trên giá sách của anh. "Hình thù mang lại ảo giác cho con người" kể về mộtsố hình vẽ khi nhìn thấy vốn không giống với bản thân của chúng. Cầm cuốn sáchđến bên cạnh phòng vệ sinh, bật đèn, ngồi xuống đất và bắt đầu xem.
Một lát sau, anh đi ra từ thư phòng, đến bên cạnh tôi:
- Sao em lại ngồi đây? Anh muốn xem buổi lễ trao giải Oscartối nay.
Cùng ngồi xem với anh. Oscar. Náo nhiệt. Tôi và anh. Lặng imkhông nói nửa lời.
Xem xong ti vi, anh bảo:
- Đi ngủ thôi!
Thế là... đi ngủ.
Lên giường. Anh nằm quay lưng lại phía tôi. Tôi sấn tới ômchặt lấy anh. Không động tĩnh. Cụt hứng. Từ từ thả lỏng tay ra, quay người nằmngửa ra giường. Nhìn bầu trời bên ngoài, tối đen và bao la. Không có chiếc phithuyền nào bay ngang qua. Người ngoài trái đất thật thông minh, có thể đoán rarằng tối nay không có cuộc "mây mưa" nào để xem cả!
Rất lâu sau. Anh xoay người lại, nồng nhiệt một hồi lâu, cảhai đều không mấy hứng thú. Đành từ bỏ.
Cả đêm mất ngủ.

MƠ VỀ PHÍA ANH - CHƯƠNG 41
41.
Nóng nực. Không khí nóng lan tràn, giống như một làn sóng lớntừ dưới mặt đất từ từ dâng lên cao.
Khô hanh. Cơ thể cứ như một miếng chanh bị vắt hết nước. Thèlưỡi ra như con chó, trong miệng, ngoài môi đều khô như nhau. Bên trong, bênngoài đều nóng như nhau.
Đây chắc là khu sa mạc Arizona phải không? Đúng vậy, chínhlà sa mạc Arizona. Hoặc cũng có thể là sa mạc Sahara. Là sa mạc nào không quantrọng, các sa mạc trên thế giới đều là "một nhà" hết. Những gò cát bao la, một"biển vàng" bát ngát. Sự phản quang của ánh sáng mặt trời khiển cho con mắt đaunhức, không sao mở ra được. Mồm miệng khô đắng.
Tại sao tôi lại chạy đến sa mạc nhỉ? Đi cùng với anh ấy ư?Không phải. Là đi theo anh ấy, bám đuôi anh ấy đến đây. Vì né tránh tôi mà anh ấyđã chạy trốn đến sa mạc sao? Không phải. Anh ấy đến sa mạc để viết sách, viết vềTrung Quốc, viết về...
Cho tôi một ngụm nước! Tôi muốn uống nước! Cổ họng sắp"cháy" mất rồi. Tôi nuốt nước bọt cũng khó khăn. Não bộ thiếu dưỡng khí.
Tôi sắp chết rồi!
Hũ nước. Đưa lên đến miệng. Mùi gì vậy nhi? Mùi rượu? Mùi nướctiểu? Một thứ mùi khó chịu... là nước tiều. Nước tiểu của anh ấy. Cho dù có là nướctiều của anh thì tôi cũng sẽ không uống. Đúng vậy, tôi yêu anh, nhưng yêu thìcó liên quan gì đến nước tiểu chứ? Tôi có thể làm mọi việc với anh, nhưng tôikhông thể uống chất thải của anh được. Cho dù là vì tính mạng của mình, tôicũng không uống. Tôi thà chết khát còn hơn!
Trên đời này còn có thứ quý hơn cả sinh mạng. Là cái gì? Làtình yêu.
Tình yêu và nước tiểu... có quan hệ gì? Nghĩ không ra...
Tú. Cái túi da mà người Ả Rập dùng để đựng nước. Ừm, đã từngnhìn thấy. Ở đâu nhỉ? Dường như là ở trong "Bệnh nhân người Anh". Ừm, bệnh nhânngười Anh! Vì tình yêu mà tư thông với địch! Thế mới gọi là tình yêu! Đồng cảnhngộ với tôi.
m nhạc của dân tộc Dị. Quấn khăn trên đầu. Trong ba lớp,ngoài ba lớp, quấn thành một cái mũi to. Thật là khâm phục người Ả Rập, sống đượcở trên sa mạc, lại còn đội được một cái mũ dày và to như vậy, chẳng nhẽ họkhông thấy nóng hay sao?
Đôi môi khô nứt. Khô quá. Nứt nẻ hết cả. Đôi môi khô nứt ấyđang chờ đợi, đang cầu xin. Túi da được đưa tới trước miệng, đôi môi chạm đượcvào cái túi da. Cuối cùng thì cũng hiểu được cái gì là "khát vọng". Cái túi dabị dốc ngược lên mà chẳng có lấy một giọt nước. Trống không. Đã bị người ta uốnghết từ lâu rồi.
Là ai đã uống hết nước vậy? Chẳng phải người ta thường nóingười Ả Rập lúc nào cũng bớt lại nửa túi nước hay sao? Chính là để cứu nhữngngười gặp nạn trên sa mạc mà? Lẽ nào tôi không được coi là một người gặp nạntrên sa mạc? Hoặc cũng có thể họ không phải là người Ả Rập? Hoặc cũng có thể họlà người Ả Rập nhưng người để lại nửa túi nước không phải là người Ả Rập? Hoặc...
Láo nháo. Tiếng người tranh cãi? Là vì chuyện nước uống?Nghe không hiểu. Đoán vậy.
Giọng nói của anh:
- Đưa túi nước cho tôi! Cô ấy cần uống nước, nếu không cô ấysẽ chết! Tôi không thể để cô ấy chết được! Tôi yêu cô ấy!
Đầu nóng ran, mũi cay cay, nước mắt ứa ra. Tuyệt đối đừng đểnhững người Ả Rập nhìn thấy, nếu không họ sẽ tưởng rằng tôi không cần nước. Côta không cần nước, cô ta vẫn có nước mắt! Trong cơ thể vẫn còn nước! Nhưng

Tiếp trang:
<<,1 ... 32,33,34
Đến Trang:
Bình luận qua facebook
Chia sẻ:
Liên kết
home glu.vn Trang chủ
home glu.vn Wap tải game
home Liên hệ - yêu cầu truyện:
016448109674
1252/364584
Wap Đọc Truyện

Đọc truyện

đọc truyện teen,đọc truyện tình yêu

Đọc tiểu thuyết

tiểu thuyết teen.tiểu thuyết full,tiểu thuyết hay