ng như một bà cụ già hiền hậu.
Cô ấy từng nói cô rất "hot" trong trường đại học trong nước,có rất nhiều người theo đuổi, nhưng cô không thích con trai trong
Cô ấy từng nói cô đã từng hẹn hò với một chàng trai, lúc hônngười con trai đó, cô có cảm giác toàn thân tê liệt như điện giật.
Cô từng nói khi hôn người đàn ông da trắng mà cô đính hônnày chưa từng có cảm giác như điện giật.
Có cảm giác như điện giật... không đính hôn với anh ta; khôngcó cảm giác như điện giật... lại đính hôn với anh ta.
Đây chính là cuộc sống.
Điện giật và đính hôn, nếu như bắt buộc phải chọn một tronghai, tôi sẽ lựa chọn: điện giật.
Tốt nhất vẫn là vừa điện giật vừa đính hôn.
Uống rượu. Nói chuyện. Đánh bóng bàn. Cứ ồn ào như vậy cho tớitận đêm khuya, còn phải đưa mấy cô bạn gái không có xe về nhà.
Nửa đêm. Kiểm tra điện thoại. Anh ấy gọi đến hai cuộc. Bỗngnhiên mềm lòng, lời thề trong lòng như bị nước cuốn trôi. Gọi lại cho anh.
Anh: Hello?
Tôi: Là em, anh gọi cho em à?
Anh: Ừ, gọi mấy lần, em... khóa máy à?
Tôi: Ừ.
Anh: Sao lại... khóa máy thế?
Tôi: Biết là không có ai gọi nên không khóa thì cũng để làmgì đâu?
Anh: Ha ha... giờ em đang ở đâu?
Tôi: Trên đường, vừa từ party của Tiểu Lan về.
Anh: Chơi có vui không?
Tôi (Lẽ nào anh gọi điện chỉ để nói những thứ này?): Ừm... rấtvui!
Anh: Em... có muốn đến chỗ anh không?
Tôi (Giọng nói của anh dịu dàng chưa từng có, mềm lòng quá):Ok! Giờ em qua đó!
Nửa đêm, lái xe đến nhà anh. Ti vi vẫn bật, anh đang xem tivi.
Thi Takewondo. Một thanh niên người Hoa, ngoài hai mươi, rấtđẹp trai, thân hình rắn chắc, khí thế ngút trời, mái tóc dày, xoăn hình lọnsóng, đẹp như một con tuấn mã.
Đối thủ cao hơn anh chàng người Hoa nửa cái đầu, trông cũnglực lưỡng hơn anh chàng người Hoa. Người nước ngoài. Toàn kéo áo anh chàng ngườiHoa. Anh chàng người Hoa toàn vật ngã đối thủ dễ dàng.
Trời ơi, anh chàng người Hoa kia chính là anh ấy!
Tôi: Nhìn anh kìa, quần áo lôi thôi, hở hết cả ngực, sexy chếtđi được...
Anh (cười cười): Lạ thật, sao cái thằng đó toàn kéo áo củaanh thế nhỉ?
Tôi: Chơi đểu chăng?
Anh: Trước đây tóc anh rất dày, cứ nghĩ bớt đi một chút thìtốt hơn. Ha ha, giờ thì không cần phải buồn phiền vì nhiều tóc nữa rồi...
Tôi (một người đàn ông có thể thản nhiên đối mặt với cái đầuhói của mình, cộng cho năm điểm):
Anh: Hôm nay là kỉ niệm ngày anh đến Mỹ, vì vậy muốn hoài cổmột chút...
Làm tình. Làm tình rất lâu.
Sáng tỉnh dậy, xuống lầu, vào bếp, nhìn thấy một cuốn sổ ởtrên bàn bếp. Biết là không nên xem nhưng vẫn không kiềm chế được sự tò mò. Vốnđã mở sẵn rồi, không xem thì phí! Mở trang đó ra, trên đó có viết thứ gì đó nhưlà một menu, lướt từ trên xuống dưới.
............ tốt với mình.
............ lương thiện.
............ thông minh.
............
Rất rõ ràng và có trình tự.
Oa, cái gì đây? Lẽ nào đây chính là điều kiện tìm bạn gái củaanh? Rất thực tế, chẳng chút mơ mộng hão huyền nào.
Cùng đi dắt chó. Dắt chó đến một cái công viên khác, ở bên hồ.
Sáng sớm tinh sương. Ánh mặt trời rải trên mặt hồ lấp lánh.Tôi đi trên vỉa hè, anh đi bên cạnh tôi, con chó chạy chầm chậm bên cạnh anh.Người ta thường nói là chó hiểu tính người, xem ra không phải là nói dối, ngaycả con chó nhỏ cũng có thể ngửi thấy mùi vị ngọt ngào và hiền hòa của ngày hômnay.
Trên đường về nhà, ghé qua cửa hàng mua đồ ăn sáng. Lần đầutiên đi vào cửa hàng với anh. Anh chọn mấy món, chúng tôi nhanh chóng trả tiềnrồi rời đi.
Vẫn có chút ngại ngùng khi đi bên cạnh anh, không chỉ là làbởi vì khoảng cách về tuổi tác mà trong tâm lí như cũng có chút gì đó không mấythoải mái khi đi cùng với một người đàn ông trước mắt mọi người, đã lâu lắm rồikhông có một anh chàng bạn trai c cảm giác lạ lẫm khi đi bên cạnh một người contrai, dường như mọi người đang thì thầm bàn tán khi thấy chúng tôi đi bên nhau.
Về đến nhà, rán trứng, tôi làm phần tôi, anh làm phần anh, bởivì anh không thích phương pháp rán trứng của tôi. Quả trứng mà anh rán rõ rànglà đẹp đẽ hơn của tôi. Tôi làm cháo yến mạch, một nồi to, hai người cùng bỏ thịthun khói vào ăn. Thế mà cũng hết sạch.
Làm tình là thứ rượu khai vị tuyệt nhất.
Tôi rửa bát, anh đứng phía sau nhìn tôi, nhìn chăm chăm vàotôi. Tôi cảm nhận được cái nhìn đó, ngoảng lại, bốn mắt nhìn nhau.
Anh: Rửa bát xong đi ngủ với anh đi...
Tôi: Ok!
Anh: Có phải em cho thuốc gì vào trong thức ăn không?
Tôi: Đúng thế, chính là thuốc khiến cho anh không ham muốnđược.
Anh (hậm hực): !@#$%^^&**
Trên lầu. Trong một căn phòng khác, không có cửa sổ trên máivì mặt trời rất gắt.
Núi lửa phun trào. Nham thạch trào ra. Từng đợt... từng đợt... lạitừng đợt.
Delayed reaction (phản ứng chậm chạp)?
No! Lasting reaction (Không, là phản ứng liên tiếp).
Một lần gặp mặt tuyệt vời, cho dù là mấy tiếng hay mấy ngàysau vẫn khiến cho người ta cảm thấy vô cùng thỏa mãn, giống như một cốc cà phêđặc, lúc uống thấy sướng miệng, tưới nhuần vào trong phổi. Uống xong thấy hưngphấn, tinh thần minh mẫn. Chép miệng, nhai chóp chép, nụ cười hiển hiện trênmôi đến mấy ngày liền, giấc mộng đêm nào cũng rất ngọt ngào.
Ba ngày sau, vị cà phê bắt đầu loãng dần. Nhớ nhung... nhớ đếnphát điên.
Người xưa có câu: Một ngày không gặp như cách ba thu.
Đã ba ngày không gặp, thế là tương đương với chín năm rồi.
Gọi điện cho anh, không ai nhấc máy. Để lại lời nhắn, bảoanh dạy xong lớp Thái cực quyền thì về nhà tôi ngồi một lát.
Để điện thoại trong nhà vệ sinh, sợ lúc tắm sẽ lỡ mất điệnthoại của anh. Quả nhiên đang tắm thì nhận được điện thoại của anh.
Anh: Giờ anh qua chỗ em đây.
Tôi: Ok! Em... đợi anh!
Anh đến rồi, lao vào mở tủ lạnh như hổ bị bỏ đói.
Anh: Trong tủ lạnh không có gì à?
Tôi: Em... không chuẩn bị gì.
Anh: Có thể mua ít bánh sủi cảo đông lạnh bỏ vào tủ, đềphòng trường hợp bất đắc dĩ...
Tôi: Em định gọi anh đến ngồi nói chuyện một lúc, nào ngờanh vẫn chưa ăn tối.
Anh (nhún vai).
Tôi: Anh có muốn đi tắm một cái không?
Anh: Cũng được.
Đưa khăn mặt cho anh, nhìn thấy anh khỏa thân... lại bị kíchthích, trong đầu toàn là cảnh tượng làm tình. Đợi một lúc lâ sau mới thấy anhra, đi vào phòng ngủ của tôi, nghiêm túc ngồi xuống trước cái máy vi tính xemcái gì đó.
Tôi kéo ghế ngồi bên cạnh anh, cùng anh xem. Mùi hương tỏara trên người anh lúc sạch sẽ rất dễ chịu. Anh mặc một chiếc áo cộc tay để lộcánh tay màu đồng rắn chắc.
Tôi lấy tay vuốt ve cánh tay anh, lấy hai nhón tay nhịp nhịptrên cánh tay anh và bảo: Lúc ngủ anh thường nhịp nhịp như vậy trên lưng em đấy.
Anh ngoảnh mặt nhìn tôi chẳng chút biểu cảm. Đột nhiên đứngphắt dậy, cúi đầu xuống hôn lên môi tôi, đưa hai tay ra bóp ngực tôi.
Tôi thấy toàn thân nóng lên. Nhưng anh lại dừng lại bảo:
- Mai anh có tiết, phải về sớm để chuẩn bị!
Nói rồi liền đi ra ngoài.
Tôi đi theo ra ngoài, nhìn anh bằng ánh mắt rực lửa. Anhxoay người lại, lấy tay vuốt ve phần dưới của tôi, vô cùng gợi tình, mơn man,kích thích như kiểu khách làng chơi, hơn nữa lại còn là một vị khách làng chơivô cùng thờ ơ, một vị khách làng chơi không có hứng thú.
Một lúc lâu, anh quay người bỏ đi.
Tôi đứng ngây ra tại chỗ, mắt nhìn theo cho đến khi anh biếnmất ở bên ngoài cửa.
MƠ VỀ PHÍA ANH - CHƯƠNG 38
38.
Phòng khách. Chiếc thảm mềm mại. Chân trần. Lắc lư trướcgương. Mặc một chiếc váy ngủ hiệu Victoria"s Secret, cổ trễ. Đôi gò bồng đàokhông mặc áo lót nhô cao về phía trước, "hùng dũng" như một vận động viên chạyng
Phòng ngủ. Những ngón tay thon dài, mở ngăn kéo bàn. Nhữngngón tay kéo ra một khẩu súng nhỏ. Những ngón tay chuyển động, khẩu súng cũngchuyển động theo.
Trước cửa sổ. Lắc lư trước tấm gương. Nhìn xuống. Bóng dángcủa anh. Chiếc áo bó sát vào người để lộ tấm lưng rắn chắc.
Cánh cửa xe mở ra, anh cúi đầu, ngồi vào trong xe.
Trước mũi xe. Pằng! Tiếng súng nổ. Anh ngoảnh đầu nhìn lạicăn gác phía sau. Lặng người trong vài giây. Im lặng ngoảnh đầu lại. Ngã nhoàira xe.
Trên đường phố. Tiếng đàn bà gào thét thất thanh. Tiếng đànông bỏ chạy tán loạn. Tiếng va chạm vào nhau. Có người chỉ chỏ lên cửa sổ củacăn gác, ống kính chuyển động theo hướng tay chỉ.
Bên cửa sổ, một người phụ nữ mặc váy ngủ, tay phải cầm súng,từ từ quay súng về phía miệng mình, nhẹ nhàng thổi một cái. Làn khói từ miệngsúng bao vây làn môi của cô gái rồi từ từ bay về phía cái xác người đàn ông.
Tiếng còi xe hú lên ầm ĩ. Những viên cảnh sát đặc nhiệm cầmtheo súng, khiên tiến lại gần căn nhà trong lặng lẽ. Cô gái cười nhạt ném súngra bên ngoài, giơ hai tay lên như ra hiệu: Này mấy anh, đừng căng thẳng, tôi giờ"tay không tấc sắt" rồi.
Cô gái mặc chiếc váy ngủ bị áp giải ra khỏi căn nhà, đingang qua xác của người đàn ông nọ, cô khẽ lật mặt anh lên, hôn say đắm lên lànmôi ấy.
Oa! Gợi cảm quá! Tình yêu và cái chết, một chủ đề vĩnh cửu.Còn cả tiếng súng và máu đổ, hiện đại. Nói không chừng sẽ đoạt giải Oscar ấy chứ!Đoạt được giải Oscar không chừng anh sẽ nổi tiếng khắp trong và ngoài nước, sẽcó vô số cô gái xinh đẹp theo đuổi anh. Không được, không thể như vậy được.
Thay đổi.
Gào lên thảm thiết. Xông lên. Dùng những móng tay sắc nhọncào cấu vào lưng anh. Anh điên cuồng xoay người lại, hai mắt rực lửa
Vung tay cho một bạt tai, lạnh lùng nói: Anh nghe cho rõđây, anh không được đối xử với tôi như vậy! Bởi vì tôi không phải là cave, tôikhông phải là loại đàn bà đầu đường xó chợ, tôi là một người đàng hoàng, anh phảitôn trọng tôi, phải biết tôn trọng tôi!
Anh ta vung tay tát trả, lạnh lùng đáp: Cô cũng nghe cho rõđây, là cô tự chuốc lấy thôi, là cô chọc tức tôi, mặt cô toàn là ham muốn dục vọng,cô muốn tôi giúp cô thỏa mãn, tôi cho cô tất cả những gì tôi có thể rồi, giờ côcòn muốn thế nào nữa?
Oa... quá tầm thường rồi!
Lại đổi lại.
Trước màn hình máy tính, những ngón tay thon dài đang lướttrên bàn phím: Từ đại ca, hôm nay anh thật quá quắt! Anh...
Rốt cuộc là anh ấy đã quá quắt như thế nào nhỉ? Bởi vì anh ấyđã thực hiện màn dạo đầu nhưng lại không tiếp tục phần giữa và phần cuối? Lẽnào làm tình cũng cần phải có quy tắc hay sao? Lẽ nào lần nào cũng phải làm đủcả ba phần hay sao? Chẳng phải có rất nhiều người chỉ có phần giữa mà không cóphần đầu với phần cuối hay sao? Còn có những người (ví dụ như bố mẹ tôi) chẳngphải ngay cả phần giữa cũng chẳng có hay sao? Chẳng nhẽ trong ba phần nếu thiếumột phần là phải căn vặn người ta hay sao? Nếu thế thì không biết có bao nhiêucô gái phải căn vặn người bạn tình của mình rồi?
Không giận nữa. Tha lỗi cho anh. Đừng để những chuyện nàyphá hoại quan hệ cùa chúng ta.
Những ngày tháng không tức giận, không buồn bã, không nghĩngợi lung tung... thật là tẻ nhạt! Chỉ gọi là tồn tại chứ không phải là sống.Chó, lợn có thể thỏa mãn với việc tồn tại, nhưng con người thì khác. Cái mà conngười theo đuổi chính là sự sống.
Xung quanh chỉ có hai loại người: người đi học và người đilàm.
Thực là chính là một loại. Cho dù là người đi học hay là ngườiđi làm, đều là những người có . Chỉ đơn điệu đi học hoặc đi làm... những vấn đềđơn điệu, ngay cả chuyện tướng mạo dường như cũng trở nên đơn điệu, đơn điệu đếnmức cả đời chỉ có một, hai người bạn trai, đơn điệu đến mức chỉ cần có bạn trailà sẽ kết hôn.
Vấn đề cũng đơn điệu như vậy, mua hàng, quần áo, kem dưỡngda.
Cái đó cũng gọi là cuộc sống? Sống chỉ có như vậy thôi sao?
Những
Tiếp trang: